Nỗi niềm của sông, một tản văn của tác giả Thanh Tuân qua giọng đọc Thảo Vy.

Thuở nào, sông hiền hòa, Sông yêu thương người vô hạn như tình nhân dành cho nhau những mặn nồng thuở lên ngôi với niềm luyến ái. Những sớm mai Sông dâng mình ngọn nước trong mát. Người tưới rau, tưới những vạt cải vàng ven Sông, tưới những nà bắp, dẫn nước về thăm ruộng lúa nõn nà. Tiếng nước cười trong veo; luống rau thầm thì cảm ơn Sông bằng màu xanh mơn mởn; lúa ngả mình cảm ơn Sông bằng hạt mẩy tròn trĩu bông; và nà bắp họa điệu cờ trắng tung bay phấp phới. Những chiều vàng Sông ôm trọn người vào lòng. Sông êm ả âu yếm, mơn trớn bằng nụ hôn nước rười rượi mát. Người lặn ngụp vào lòng Sông. Quẫy đạp. Ấp ôm. Hạnh phúc. Những trưa hè, Sông lững thững qua ngang làng dịu xoa cơn nóng. Sông ru từng lũy tre ven bờ. Sông ca bằng lời hát của chú cá quẫy đuôi. Người họa điệu bằng tiếng mái chèo khua nước. Rồi cả những đêm trời cao, gió lộng, khi ánh trăng còn lấp ló đằng sau lũy tre như chơi trò cút bắt cùng Sông, Sông cười vỡ òa trong hạnh phúc làm trăng bể ra muôn nghìn mảnh, lấp lánh lớp bạc nhuyễn mênh mông, mênh mang. Người tự tình cùng Sông khi ấy, Sông chắp thêm cho hạnh phúc đôi lứa đang thầm thì bên ven bờ trong ngọt ngào những chiếc hôn dài bất tận. Những ngày hạnh phúc, Sông trao trọn tình yêu. Sông kiệt cùng dâng hiến.Thanh Tuân