Trưa hè hôm nay, nắng lại cháy đỏ cả chùm phượng, mây trời dường như cũng ngưng lặng, chẳng buồn trôi mình giữa thênh thang. Tôi về nhà, lại tưởng mình bé lại như là thơ ấu, khẽ nằm dài đưa tay bắt tìm hoa nắng trên hiên nhà, lại thấy ba miệt mài chăm chút bên khóm mai cúc và khóm xương rồng.
Ấy là lần đầu bước chân đến ngõ Tạm Thương trong một sớm mùa Xuân lây phây mưa bụi, không gian bảng lảng sương mờ giăng kín. Dường như ngõ Tạm Thương vẫn còn ngái ngủ, đang trầm vào hơi thở. Bóng thời gian sẫm màu in lên ngõ nhỏ, tôi ngỡ mình cảm nhận được những trầm tích yêu thương.
Trong tiếng gió mơn man của sóng biển, trong tiếng rì rào xô bờ đá giữa loang loáng ánh trăng, tôi bỗng dưng sởn sụa gai ốc một lời ru xa xăm. “Ơ…hớ…ơ ơ ơ… Hoàng Sa trời đất mênh mông. Người đi thì có mà không thấy về…ơ…hớ…ơ ơ ơ”.