Hình hài của nỗi buồn là một tản văn của tác giả Nguyễn Hiên, phần lời bình được viết bởi Hồ Huy, hai giọng đọc thể hiện trong Podcast này là Họa My và Hồ Nữ Thị.

Người ta thường gắn nỗi buồn với hình hài của những giọt nước mắt trong veo, mặn chát. Khi mọi thứ đã quá sức chịu đựng, nỗi buồn như giọt nước tràn ly, cõi lòng vỡ, nước mắt rơi xuống như những mảnh vụn của nỗi buồn, chỉ có trái tim ở lại, câm lặng và tái tê. Gánh trên vai quá nặng, bất cứ một tác nhân nhỏ nào cũng có thể như chiếc áo, bất thần rơi xuống, khẽ thôi nhưng có thể quật ngã được một con lừa, Nào phải “thân lừa ưa nặng” chỉ là mọi thứ không thể nào khác được, là như thế, bắt buộc phải là như thế. Cuộc đời như một con đường, có những nơi dù sớm dù muộn, dù nhanh dù chậm ta vẫn phải đi qua, cũng như có những điều ta đã biết trước sẽ xảy ra nhưng đến khi nó đến, ta vẫn nghẹn ngào rơi nước mắt.
Nỗi buồn có lúc mang hình hài của khuôn mặt lặng như thinh không, đằng sau đó là sâu thẳm những nỗi niềm. Thật ra, niềm vui khó giấu còn nỗi buồn, dù muốn dù không vẫn phải giấu. Nơi nước lặng là nơi biển sâu nhất.

Đọc tiếp: Hình hài của nỗi buồn