Vừa thoáng tiếng còi tàu

Còi tàu, sân ga, trong thứ sương mờ hiu hắt có lẽ đã trở thành một trong những kịch bản lặp đi lặp lại nhiều lần ở đa dạng hình thức biểu hiện của văn học nghệ thuật. Dẫu nó đã đạt đến sự ước lệ tối đa, nhưng dù là người ở vai trò sáng tạo nội dung hay là công chúng tiếp nhận thì những hình ảnh và âm thanh ấy luôn được đón chờ để rung động. @mọi người đều thấy rằng ngay cả những bản nhạc sến sẩm nhất ủy mị nhất vẫn làm cho bao trái tim của bao thế hệ rưng rức theo những hồi còi, theo những ga tàu, theo những chuyến tàu, theo nhưng đoạn hội ngộ và biệt ly...

116

Tản văn Vừa thoáng tiếng còi tàu… có thể sẽ khiến người đọc nhận ra chính mình, những đổi thay từ quá khứ đến hiện thực và tương lai từ chính những điều mà ta cho rằng mặc nhiên nó đã thế. Một âm thanh đã cũ mèm nhưng khi phản xạ bằng tâm hồn thì nó luôn tạo ra biết bao điều mới mẻ. Cũng là sự mặc nhiên chúng ta chẳng cần phải chứng minh: yêu thương thì chưa bao giờ cũ?

Tác giả: Trịnh Thu Tuyết
Lời bình: Hồ Huy
Giọng đọc: Minh Hòa