Có một màu yêu trên cát biển xôn xao

529

Một tản văn của nhà thơ Thùy Vinh, lời bình của tiến sỹ văn chương Trịnh Thu Tuyết, giọng đọc Minh Hòa, âm nhạc Phú Quang.

Phải rồi, hoa muống cũng như những người đàn bà “lấy chồng nghề biển” quê anh, đã lựa chọn cát mặn, đã lựa chọn gió Lào, là nương trên những nhọc nhằn, mặn chát ấy mà sinh sôi, mà kiêu hãnh bung nở. Tin rằng sau con sóng kia, người đàn ông mà họ yêu thương sẽ trở về.

Những đóa hoa giản dị, khiêm nhường. Đến sắc màu cũng chỉ muốn làm dịu mát ánh mắt ai đó chạm vào. Nhưng lại cháy bỏng, bền bỉ, chung thủy một niềm tin. Hoa đã dạy tôi bao điều mà nếu không yêu thương, sao tôi có thể hiểu?

Và tôi, những ngày này, lại tìm về trên những trảng cát quê hương. Những trảng cát đã quen thuộc với từng ngư dân, sao sáng nay bỗng lạ. Chỉ bởi, màu trắng cát, sáng nay bỗng tím rực sắc hoa. Bước chân người đi biển chừng như cũng chậm lại, sợ giẫm lên những đóa mỏng rung rinh. Có cô gái nào đi lang thang trên bãi biển ban mai, nhặt một dây hoa, cài lên thành một chiếc vương miện trên mái tóc. Cô gái ơi, có phải cô đang mơ giấc mơ thơ ấu? Hay cô đang hát bài ca của hiện tại này? Có hoàng tử nào sẽ rẽ ngọn sóng trắng cập bến bờ này cùng những cánh buồm thắm đỏ?
Phải rồi, những mơ mộng viển vông, những chờ mong thấp thỏm…đều đang bay cùng một trái tim đang yêu! Như muống biển – là màu yêu trên cát xôn xao.