Một tản văn của tác giả giả Hồ Huy qua giọng đọc Minh Hòa, viết lời bình: nhà giáo, tiến sỹ văn chương Trịnh Thu Tuyết.
—
“Nỗi cô đơn thế gian”, nỗi cô đơn nhân gian, đó là nỗi cô đơn mang tính bản thể của nhân loại, là nỗi cô đơn vừa đau khổ, vừa sang trọng của con người –phát hiện này khiến tôi nhớ tới câu thơ “Mỗi con người ra đi- một thế giới mất đi” của Yevtushenko. Con người đến và đi khỏi nhân gian như một thế giới khép kín với những bí mật; kể cả tình yêu cũng bất lực trong nỗ lực chia sẻ, tỏ bày… – tuy nhiên, chúng ta vẫn không bao giờ chối từ những cây cầu, dù là “cây cầu cô đơn”! Bởi cô đơn khiến ta khao khát, và niềm khát khao luôn đem lại hạnh phúc, và tình yêu!
Cám ơn Cây cầu cô đơn và chàng lãng tử bay lượn trên cầu!
Trịnh Thu Tuyết
Tôi không còn nhớ mình đang ở đâu nữa, hay là Những cây cầu ở quận Madison từ Robert James Waller? Tôi chỉ thấy một cây cầu quen thuộc, chỉ thấy những thân cầu thân thuộc, chỉ thấy những thành cầu rướn lên hình cánh cung gối đầu lên bờ thương nhớ. Cây cầu ban sớm, cây cầu ban trưa, cây cầu em nắng, cây cầu cơn mưa. Sông Hồng khẽ thở, phù sa khoan thai, mặt trời chín đỏ, Cây cầu vươn vai…
Đọc bài viết gốc: Cây cầu cô đơn
Minh HòaPodcast: Play in new window | Download