Cuối Thu xa nhớ mùa Thu Hà Nội

36

Quê hương tôi đó, nơi phố dài heo hút hơi may. Nơi mặt nước Hồ Tây loang loáng ánh trăng miên man theo từng con sóng nhỏ. Nơi bước chân tôi, khi mệt mỏi, rã rời, lại muốn tìm về thổn thức với yêu thương.

Trở về ư…đã bao lần Hà nội đón tôi về đều vào mùa Thu. Nghe tiếng rao mỗi sớm mai mà tôi thấy lòng mình bình yên đến lạ. Tôi thức dậy trong căn nhà tuổi thơ ngập tràn kỉ niệm. Cây hoàng lan trước hiên vẫn dịu dàng tỏa hương mà sao tôi cố hít hà thật sâu như sợ chỉ ngày mai thôi sẽ chẳng tìm đâu được nữa.

Tôi theo chân mẹ ra chợ sáng mùa Thu. Bầu trời cao và trong xanh vời vợi, gió dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi, làm se se đôi má tôi ửng hồng. Nắm tay mẹ thật chặt, Tôi bỗng thấy mình của những ngày xưa cũ, như cô bé con lý lắc thuở nào. Tôi muốn giữ thật lâu cảm giác đó, khoảnh khắc đó, bởi tôi sợ rằng khi xa mẹ rồi, có một ngày trở về, tiếng gọi mẹ ơi bỗng thành xa vắng, tôi bơ vơ một mình lạc lõng giữa chốn chợ quê.