Một tản văn của Hồ Huy, lời bình Hoàng Khánh Linh, giọng đọc Hồ Nữ Thị, hòa âm và thiết kế Hồ Huy.
Có những ngày buổi chiều quên nắng. Người đàn bà chang chang thừa mình trong xó vắng, rảnh tay thắt một cọng buồn. Có những ngày buổi chiều dư vắng, yêu thương đày đọa mưa tuôn.
Tôi đã đi qua biết bao những buổi chiều còn thơm lên mắt môi như mùi người ta cũ kỹ ủ mùa vào nấm rơm. Tôi đã ngang qua biết bao những buổi chiều, yêu thương về vịn hờ trong dòng tóc liễu buông xuống ven hồ, cô gái lưng chừng đòi thơ. Và lại là những buổi chiều, biết bao nhiêu những buổi chiều phách hồn xiêu vẹo, tôi ngã vào nỗi đau nhân tình, một thủa thoi thóp những mái đình tha hương….
Đọc bài viết gốc Những buổi chiều quên nắng.
[quote style=”default” cite=”Hoàng Khánh Linh”]Ấy là người đàn bà của thế gian này đã lẳng lặng loe lóe vòm đêm. Ấy là người đàn bà Tày của ai kia có thể quên nắng riêng mình nhưng chưa bao giờ quên nắng thắp cho những người thân kẻ yêu. Thế đấy, nắng quên sưởi ấm trên cuộc đời biết bao người đàn bà …nhưng họ tuyệt đối không quên thắp nắng, dệt nắng trên mọi nẻo yêu. Có một lần, duy nhất lần ấy, kẻ tọc mạch Hồ Huy lạc trôi vào xứ sở đầy nắng nhưng trời vẫn sập nắng xuống mái đầu xanh người đàn bà trẻ, để lứa đôi quên yêu nhau. Sau cuộc rong chơi, phiêu lãng chốn nhân gian, Hồ Huy gửi đến chính mình, đến mỗi chúng ta thông điệp nhân văn: Đừng ngắm nhìn một người đàn bà tắt nắng. Kiếp sau, đừng quên nắng những buổi chiều…[/quote]Đọc Lời bình cho Những buổi chiều quên nắng.
Podcast: Play in new window | Download