Tác phẩm: Hương ngâu lưu lạc. Tản văn: Hoàng Gia Điền, lời bình: Hà Hoài Phương, giọng đọc Minh Hòa, hòa âm và thiết kế: Hồ Huy.


Không quá cầu kỳ để người đọc có cảm giác là xem chữ chứ không phải đọc văn, cũng không quá phóng túng để người đọc có cảm giác hời hợt thiếu tin tưởng, những bài tản của Gia Dien Hoang luôn làm tôi thích thú! Thích thú bởi vì sao ạ? Thích thú bởi lối viết đậm chất tản không lẫn vào đâu được, là sự phong phú trong những trải nghiệm, là một cái tôi chân thành, là một người kể những câu chuyện đời trung thực. Nếu bạn viết tản mà không trung thực thì văn chương đã bỏ đi phân nửa ở một chốn nào... Hương ngâu lưu lạc cũng là một trong những tản văn như vậy!Hồ Huy

Hương ngâu lưu lạc được viết bằng lối văn nhỏ nhẹ, trầm tĩnh, chậm rãi, lôi cuốn người đọc bằng ấn tượng và cảm giác nhưng lại không hề cầu kì. Lối văn ấy hoà hợp với mùi hương toả lan êm đềm trong nỗi nhớ của tác giả, tạo nên sự ngấm sâu vướng vít của hương hoa và hồn người trong thế giới thuộc về hồi ức, kỉ niệm. Chất tự sự, chất thơ, chất trữ tình, chất triết lí, trí tuệ cùng hoà quyện trong Hương ngâu lưu lạc của Hoàng Gia Điền làm sống dậy mùi hương thân quen, bình dị mà thiết tha, xao xác lòng người. Đằng sau mùi hương lưu lạc ấy là tấm lòng trân quý, nâng niu cái đẹp, là ý thức gin giữ những giá trị văn hoá truyền thống, là tâm hồn tinh tế giàu rung động trước con người và cuộc sống, cả những lo âu thảng thốt bất an trước những lãng quên hay xáo động bất thường của đời người.Hà Hoài Phương

Tác giả: Hoàng Gia Điền

Những vườn ngâu thênh thang được trồng thu hoạch hoa làm thương phẩm. Trong gió biển, hương hoa bay phóng khoáng mạnh mẽ. Những cô gái trong vùng như được ướp trong hương hoa mùa thu, lúc nào cũng kiêu kì mà thoáng chút gần gụi mộc mạc…dễ gợi cho người xa lạ những tò mò gợi cảm.

Chịu, không thể nhớ được hôm ấy tôi đã nói gì mà cô gái má ửng hồng, mắt long lanh trong vàng tươi hoa ngâu, nhưng rõ ràng là có đọc một câu thơ của Hàn Mặc Tử : “Vườn ai mướt quá xanh như ngọc….

Thôi, chép lại một chút cảm xúc để đừng quên, để tìm lại sự yên ổn của lòng mình trong hương ngâu sớm thu nay bỗng bất chợt trở về sau tất cả những gì lưu lạc. Nhưng, có vẻ như không phải cây ngâu ấy lưu lạc, hương hoa ấy lưu lạc mà chính tôi đã lưu lạc trong thế giới này. Xa quá rồi, tôi có tìm về được không?

Đọc bài viết gốc trên Tản Văn Hay

Minh Hòa