Tự tình với điếm canh

57

Trăng đã suông từ lâu, trên những mái đầu, trên những mái đình, trên những nơi mà người ta nghĩ thời gian đã quên mình. Trên những thảng thốt giật mình. Trên những tự tình, điếm canh.

Trăng đang xanh, trăng đang mải mê tròn vành, trăng đi từ biển, trăng về từ núi, trăng ngã dúi dụi vào đồng quê. Người ta bảo trăng ở biển thì ấm, trăng lên núi thì lạnh, trăng về đồng bằng trăng tạnh chiêm bao.

Nào ai biết trăng đã tạnh chiêm bao, tôi trở về quê hương sau những hao gầy, sau những mải mê cơm áo no đầy, sau những chập chờn mộng mị, sau những ngày đi tháng nghĩ, sau những bước chân bền bỉ, chỉ thấy một đêm trăng đang lên em xanh.

Điếm canh làng Việt, một thứ quê hương đã tựa lưng vào những vui buồn, đã âm ỉ những mùa nắng cạn, đã thơi thới những mùa mưa giông, đã trông chừng những mùa mắt anh mắt em ngập ngừng. Thương nhớ!

-Một tản văn của tác giả Hồ Huy qua giọng đọc Bích Hảo-