Bạn tôi như một người đàn ông trầm mặc, có nỗi buồn giấu trong khóe mắt, có niềm vui ngậm vào đôi môi, có vẻ bồi hồi thở vào làn khói. Đêm như con ma đói cồn cào tiếng nhạc, đêm sôi cơ man nồng nàn trái ngang. Người đàn bà trong đêm. Người đàn bà trong vũ trường. Ôi những người đàn bà bóng tối…

Một tản văn của tác giả Hồ Huy qua giọng đọc Minh Hòa.


Đêm đã lên màu. Ngoài kia mưa giông, ngoài kia trăng sao, hương hoa vươn cao, ngoài kia buồn vui, ngoài kia tẻ nhạt. Mặc kệ ngoài kia, vũ trường vui đèn, vũ trường nhen nhạc, vũ trường dìu cả bóng đêm. Tôi còn quên tên, hương tình chưa lên, người đàn bà trong vũ trường đắn đo bóng tối.
Nhạc đập tức ngực, tóc xòa chắn lối, mùi xì gà khét ngọt, mùi bia rơi trào bọt, mùi nước hoa thẽ thọt, mùi cơ thể lõa luề, con chim bay quên đường về, con cá bơi quên đường về, như con hươu con nai ban mai đầm đìa sương mê.
Vũ trường như một thế giới của bóng đêm, nó làm ửng hồng những gương mặt nhợt nhạt, nó làm rạng rỡ những nụ cười tệ bạc, tô xanh tô đỏ lên những bày tay, mắt, môi, chân mày, dìu dặt cơn say.
Đọc bài viết gốc: Người đàn bà trong vũ trường
Minh Hòa