Một tản văn của Hồ Huy qua giọng đọc Hồ Nữ Thị. Tác phẩm đã được đăng tải trên các nền tảng podcast của báo Nghệ An.

[quote style=”default” cite=”Hồ Huy”]Một ngày bình thường tháng ba rung chuông trên bầu trời lẳng lặng. Đi giữa phố phường người ta, đi giữa nhà nhà kẻ lạ, đi giữa thênh thang tháng ba chẳng phải quê nhà, những bông hoa đỏ rực ngỡ ngàng nhà quê… Tôi nhớ ở đâu đó trên phố Tràng Thi có những gốc gạo già nua, bật những ngọn đèn màu đỏ thân thuộc, ấm lại mùa xuân, khô khan mưa phùn ẩm ướt, hợp xướng chim muông, đất trời đâu phải Hà Nội người dưng, tháng ba lung linh một thứ quê mùa. Dẫu không phải là loại hoa quá phổ biến ở đường phố nhưng người dân Thủ đô vẫn thấy Pơ Lang là một thứ quà tặng ngọt ngào của trời đất ban những con người xa quê. Đôi khi tinh mai tỉnh giấc Mộc Miên chẳng ồn ào thắp nến giục lòng tháng ba, gọi những hồi ức về một Hà Nội cũng gần gụi như những đốm lửa ấm áp lạ kỳ. Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ tôi thường cho con nghe, cho con xem chương trình truyện cổ tích Việt Nam. Thú thực mới ngày gần đây chính tôi thực sự biết về gốc tích của một thứ quê mùa hoa Gạo.[/quote]

Xem bài viết gốc: Một thứ quê mùa