Tôi tựa mình vào dáng chiều, ngắm hoàng hôn dần buông. Phía cuối con đường nhỏ, những đứa trẻ với đôi má bồ quân lựng đỏ, mồ hôi bết dính trên mái tóc màu râu ngô, tay cầm túm cỏ gà xanh mướt. Những nhánh cỏ gà rung rinh trên tay đám trẻ kéo tôi về với tuổi thơ, với những tháng ngày chạy tràn trên cỏ. Những kỷ niệm tưởng đã lãng quên, tưởng đã bị lấp vùi bởi lớp bụi thời gian chợt ùa về nôn nao trong dạ.
Quê tôi đồng bãi mênh mông, hoa cỏ chen đá xanh mướt bốn mùa. Ven suối từng khóm sậy ken dày vào nhau, lá rủ lòng thòng như những chiếc nơ xanh đung đưa theo dòng nước trong leo lẻo. Xuyến chi phủ tràn các bãi đất ven đồi, màu hoa trắng tinh khôi khoe mình trong nắng, cỏ may phất phơ hoa tím cứ mỗi độ thu về lại đung đưa níu bước chân người…Nhưng nhiều nhất có lẽ vẫn là cỏ gà. Thứ cỏ dại với những nhánh thân gầy guộc trông thật mảnh mai, mong manh mà sức sống lại rất mãnh liệt. Từ những đoạn thân gầy như sợi chỉ, những chiếc rễ trắng tinh cứ đua mãi ra bám chặt vào lòng đất. Rễ đua đến đâu cỏ lại phân nhành, sinh nhánh mọc lan ra đến đó. Có khi chỉ mới vài ngày trước còn là một đám cỏ lơ thơ với những nhánh thân gầy loi nhoi vậy mà chỉ sau vài hôm mưa cỏ gà đã lan ra, quấn quýt đan vào nhau. Trông xa, những cánh đồng xanh mượt cỏ gà như tấm chiếu màu ngọc lam chạy tít về phía chân trời. Những tấm chiếu cỏ gà xanh mượt đó là món quà tuyệt vời mà thiên nhiên ban tặng cho đám trẻ mục đồng chúng tôi.
– Một tản văn của tác giả Hồng Vân qua giọng đọc Bích Hảo –
Podcast: Play in new window | Download