Tản văn Bên thềm giếng xưa – Tác giả: Thanh Nga – Lời bình: Trần Hải – Giọng đọc: Diệu Hương – Thiết kế và hòa âm: Hồ Huy.
—
Nắng vắt sang hè, cây bưởi nhà ông ngoại lao xao tiếng ve đồng loạt khúc hát reo vui. Trên bầu trời, những tầng mây trắng lả lơi biến hình trong tích tắc. Nơi ấy, trong khoảng sân nhà ông tôi, có chiếc giếng khơi mạch nguồn trong veo trong vắt.
Mẹ tôi kể, ngày ông từ chiến trường trở về, ông cùng bà cất ngôi nhà ngói thay thế ngôi nhà tranh. Thợ đào chiếc giếng nhỏ dưới gốc nhãn, ông không muốn bà phải vất vả đi gánh nước nơi giếng khơi của làng mãi tít xóm xa. Giếng chẳng sâu lắm, chừng mươi mét vừa chạm đáy lộ ra những phần đất sét, các mạch ngầm như được lọc sẵn từ dưới lòng đất tua tủa phun ra, cơ man nào là nước. Gạch xếp xung quanh thành giếng, thỉnh thoảng có tán dương xỉ bén rễ mọc lên. Nơi bờ giếng ấy, biết bao rưng rức tuổi thơ tôi, những hình ảnh chẳng thể nào nguôi phai mờ trong tâm trí tôi cứ hiện về dồi dội. Dùng dằng quá khứ, nhung nhớ ngày xưa – yêu thương như bến bờ cứ rộn ràng thổn thức.
Ngày đó, tôi còn là đứa trẻ lên ba, kiễng đôi chân mà cũng chẳng thể nào cao được bằng bờ giếng, tôi muốn nhìn xuống xem mẹ vừa múc gầu nước có gì dưới đó mà mát, mà trong. Mẹ cho tôi đứng lên một hòn đá nhỏ, tôi nhìn xuống qua đôi mắt tròn xoe, bờ giếng cũng là hình tròn xoe hơn cả đôi mắt tôi hấp háy. Cả một giếng nước sóng sánh, mẹ múc bao nhiêu chiếc gầu bằng sắt cũng chẳng thể nào cạn được.
Podcast: Play in new window | Download