Tôi luôn nghĩ về sự hữu hạn của đời người. Kiếp người tựa loài cây brang của người Tây Nguyên. Loài cây sau quá trình sinh trưởng, già đi thì nằm xuống đất, từ thân cây nằm xuống ấy sẽ lại mọc lên cây con, tái sinh vào một đời cây khác.
Mỗi mùa thu, tôi lại hạnh phúc “nếm” những giấc mơ ngọt ngào trong từng trái hồng. Hồng da tre, đặc sản của mùa thu xứ Trà quê tôi có vỏ xanh mỏng như tơ, mịn như má em bé.
Tôi hát không phải vì mình hát hay, mà vì trong từng giai điệu, tôi thấy lại chính mình, mềm mại, biết ơn, còn đủ yêu thương để sống tiếp giữa một cuộc đời nhiều mất mát.