Khúc hát của những viên sỏi là một tản văn của tác giả Trần Hồng Anh, phần lời bình của Nguyễn Thắm, giọng đọc Lê Minh, biên tập Hồ Huy
—
Đã bao giờ bạn ngồi giữa một dòng sông đang cuộn chảy để ngắm cho thỏa thích những hòn sỏi tròn nhẵn xung quanh? Đã bao giờ bạn ngồi một mình giữa không gian xanh ngát, vắng vẻ mà ngắm nhìn bãi đá sỏi trong tiếng nước rì rầm cùng gió? Đã bao giờ bạn mặc lòng mình trôi theo nước, đá và mây ngàn gió núi mà nghe lời thầm thì của chúng?
Và rồi một lần tự hỏi, không biết những hòn sỏi đã đi qua bao nhiêu chặng đường và thời gian của cõi đời để có hình hài như tôi đang nhìn thấy hôm nay? Cơ duyên nào đem chúng đến với vùng đất heo hút, vắng lặng này để gặp tôi trong một buổi chiều có nhiều nắng gió đến vậy?
Trên bãi đá sỏi giữa tiếng nước reo, giữa bạt ngàn những đồi keo hoa vàng, tôi cầm lên một viên sỏi gần bằng nắm tay, ngắm nghía các vòng vân màu vàng nhạt mà hình dung về hành trình của nó. Nó từ đâu đến? Từ những ngọn núi cao quanh năm mây phủ hay từ một triền đồi nào đó trong mùa mưa tháng tám khi giông bão về? Từ một khúc sông đầy thác ghềnh của thượng nguồn xa xôi hay là một dòng suối nhỏ chảy ngoài bìa rừng? Không biết, chỉ thấy chúng có vẻ mịn láng chứ không xù xì xấu xí như những hòn sỏi mà tôi đã nhìn thấy ở quãng sông phía dưới thị xã sầm uất kia. Những hòn sỏi dưới đó ẩn trong làn nước mùa cạn phủ đầy rêu trơn tuột như chưa bao giờ phải chịu sự tàn phá của thời gian và của dòng nước chảy xiết nơi này… Đọc tiếp
Lê MinhPodcast: Play in new window | Download