Đèn thắp từ chiều, rùng rình sáng trong giá buốt, đêm giao thừa rực lên, trông xa như trăng sao giáng xuống cánh đồng vạn hội, như đất trời điệu người về hoàn cõi, thảo thơm ân nghĩa tình người.
Lần nào gọi điện cho tôi, mẹ đều hỏi: “Nhà còn gạo ăn không con? Để mẹ gửi lên. Hết gạo phải bảo, đừng mua bên ngoài con ạ, vừa đắt, vừa kém ngon! Nhà mình lúc nào thóc lúa cũng đầy ra đấy. Bây giờ nhiều người bỏ ruộng, đất quê thành ra hoang hóa, không cấy cày thì phí lắm! Mẹ già, nhưng ông trời còn cho sức khỏe thì mẹ vẫn ra đồng…”. Nhà có mỗi vợ chồng với đứa con nhỏ nên gạo thóc dùng đáng là bao.
Tôi luôn trả lời mẹ thế. Nhưng sau mỗi cuộc điện thoại, lại thấy lòng mình chùng xuống, nghĩ ngợi xa xôi. Mẹ tôi đã ngoài bảy mươi tuổi, vẫn sớm khuya chăm lo cho khoảnh ruộng đồng xa, để thêm hạt lúa, mớ rau làm quà gửi cho con cháu.
Tản văn: Đoàn Văn Mật
Giọng đọc: Bích Hảo
Lời bình: Việt Quỳnh
Thiết kế âm thanh và hình ảnh: Hồ Huy
Podcast: Play in new window | Download