Năm đó tôi cưới vào cuối thu, khi sương trắng đã chạy một hơi dài, mà lộc vừng hoa từ lâu đã cạn. Chỉ nhớ tôi đã đi qua mười mấy lần tháng sáu, tháng bảy, mấy trăm con đường người ta trồng lộc vừng làm cảnh, cũng mười mấy mùa chứng kiến hoa rơi dệt áo, dệt rồi chẳng tặng cho ai. Bởi kiếp hoa không dài, người lại không thể chờ nổi một đêm trời lặng gió. Anh trai tôi không đợi được cùng tôi ngắm hoa lộc vừng nở, người tôi thương không đợi được cùng tôi chứng kiến khoảnh khắc lộc vừng tàn. Vế trước buồn diễm lệ, vế sau sầu đa đoan.
Tản văn: Trần Linh
Giọng đọc: Lê Minh
Thiết kế âm thanh và hình ảnh: Hồ Huy
Podcast: Play in new window | Download