Giá có thể trốn phố về quê, tựa lưng vào những thành quách cũ, là gió rách dậu tre phên nứa, là bão bùng chớp bể chiều hôm. Ơi bà ơi, lại cơm nắm muối vừng…
Khi tháng Sáu về với những đợt nắng vàng hanh hao, tôi nghe đâu đó tiếng đất vọng lên như thì thầm, như tâm tình, như nhắc nhở hãy tranh thủ về thăm cha và mua tặng cha một chiếc áo mới…
Sau này, sau này và sau này, những con đường tôi đi cũng luôn rợp bóng bằng lăng vào những buổi chiều đầu hạ. Nhưng cơm áo chẳng cho tôi dư giả thời gian mà nghĩ đến hoa, nghĩ đến người, nghĩ đến những chuyện tình mây bay gió thoảng.
Thỉnh thoảng, có dịp về quê, tôi cũng qua thăm giếng Vừng. Nhưng chính tôi cũng ngồi buồn mà “khóc tuổi thơ bay”. Mạch nguồn dịu ngọt lặng lẽ âm thầm như giếng Vừng thương nhớ…
Giá có thể trốn phố về quê, tựa lưng vào những thành quách cũ, là gió rách dậu tre phên nứa, là bão bùng chớp bể chiều hôm. Ơi bà ơi, lại cơm nắm muối vừng…